“我受不了沉默的誓言”“人应该活在灵魂和谐的地方”“等他是一种快乐”“我们的关系没有未来”在如桂林山水的地方,男女船上对白,似李慕白和吕秀莲。
风景很绿,作家,盆景绿荷。
女人似乎都是一个发型一个脸型。
先人祭坛上写着汉字“心”“祖先”“对不起,我迟钝”三女说同时怀孕,夏天啊夏天。
片尾某女随着音乐起舞扭动,不错。
看陈英雄的《夏天的滋味》,也译成夏至、垂直阳光。
总觉得看过,可是直到看了一半儿,才想起确实看过。
其实陈英雄导的片子很少,似乎只有三部,青木瓜的滋味,三轮车夫,还有这个。
第一次看青木瓜的时候,记住了陈英雄这个名字,以后一直想找他的片子,可是只有这三部。
这次看到夏至时,挺高兴,错以为是新拍的。
喜欢他的色彩。
越南绿,法国黄,是他电影的主色调。
演员也不变,是他的夫人刘燕荷,三部片子好象都是她主演的。
在这部片子里,早晨,男人女人起床,男人做俯卧撑和引体向上,女人做瑜伽(或者貌似瑜伽),然后去对面街边小店吃早点。
这样的早晨反复出现。
男人女人都光着脚在地板上走。
困了可以倒头就睡。
雨天什么都不干,吃热土豆。
去咖啡馆喝咖啡需要从垂直木梯爬上二楼。
歌声多,声音很亚热带,像水果。
特别喜欢所有叶子和色彩都像被水洗过,不沾尘。
所有的颜色都纯正,幽雅到浓郁。
所有的墙都很斑驳。
关键是所有斑驳都好看,仿佛当初做这面墙的时候,就是为了让它斑驳。
女人都在笑,后来都不笑了。
最后又笑了,电影就结束了,生活似乎回到正轨。
电影里有句台词:我抽烟是因为下雨了。
我平时不抽烟。
晚上的时候,看着背影消失的时候,还有下雨的时候,也想抽烟。
有时喜欢与有的人一起抽,现在想自己抽。
我喜欢下雨,北京的雨水太少了,令人窒息。
现在我想去越南,走过边境,进入那个清澈绿色与忧郁黄色并存的国家,那里雨很多,水很清,小院很优雅。
女人眼睛很亮,眼光柔和,皮肤光滑。
还有句台词,人应该生活在让灵魂和谐的地方。
我同意,可是不好找。
也许有过,挺珍视的,后来弄丢了。
库与那个打鱼的老头子聊天。
老头子说,当伤感袭来的时候怎么办,进村找女人。
我稍觉诧异的不是他的解决办法,而是他会说伤感袭来这种话。
他还说,当他喜欢的女人靠着他的时候,头发光滑,呼吸均匀,他就好了。
我也同意这个说法。
浅蓝的天 深蓝的雨鲜艳得异常的植物 颜色透进屋子里 墙都染了绿翡色的木窗 藏蓝的布帘暖黄的灯光 照在皮肤上很好看逼仄的角落里一盆淡红色的野花糖果黄的布衣橘红色的脸庞深墨色海面上跳跃的银色阳光风吹动窗帘 白暖的光像水一样流泻进来这样
考完研究生初试,才觉得这个冬天好冷。
备考的过程中可能把心思都放在准备中,无暇顾及周围空气变化,现在才会觉得格外冷。
冬日里潜意识对夏天是向往的,因此看到氤氲暧昧的夏日海报就被吸引而来。
然而近日嗜睡,分两段时间打开投影仪才看完。
雨季的越南温暖湿润,描绘的是中产阶级三姐妹的日常生活片段,故事从三妹琳和弟弟海住在妈妈的老房子说起,海早上起床后喊还在熟睡的琳起床,懒床的琳迷迷糊糊不想起,海:今天妈妈祭礼需要帮大姐香和二姐卿准备祭礼所需。
两人起床锻炼后来到街口吃早饭,琳想和海坐在一起,这样可以有同样的视角和感受,海则让她坐在对面,看到并不想动的琳,海最后自己坐到了对面,琳说他从来都不听自己的,又问他两人是不是很般配,看得出琳是向往爱情的,并且感性而对伦理观念模糊。
而海则是理智的,“大家都知道我们是亲兄妹”。
两人住在一起,既像氤氲的夏天那样保持着情侣的暧昧,又因为血缘伦理的关系而不能再向前。
故事的情感主题是三姐妹在妈妈祭礼中回忆假设妈妈的年轻时的恋情开始,妈妈在14岁时遇到过一生的挚爱,临终前还把父亲认成初恋,爱的赤忱的一段纯真爱情。
之后是三姐妹的婚姻及感情生活,大姐香和大姐夫的婚姻生活并不和谐,祭礼第二天摄影师大姐夫就离开了家。
随着故事推进,大姐经常幽会一个情人,不过大姐有明确的界限,在两人在一起时几乎不开口说话。
而大姐夫在外也有情人并生了一个儿子,并因此困顿苦恼了五年,最终他再也无法忍受这种困顿,和妻子和盘托出。
和好如初二姐卿温暖风韵,全心全意爱着作家丈夫,丈夫外出旅行寻找小说结尾素材,回家后她发现丈夫口袋里的一张卡片误会其出轨。
二姐夫有着作家本身的敏感细腻,旅行时在飞机上看上一个女人,同时女人接收到信号用涂口红的卡片邀请他午夜幽会,他届时前往,不过推门进入房间看到床上装睡的裸露女人,他迟疑片刻便离开了房间,终止了欲望没有越界,但对他的小说结尾所需要的素材已足够。
卿怀疑丈夫出轨小妹琳与弟弟海生活在一起,暧昧舒缓,房间中的书籍、音乐、画作,越南版的法式生活。
两人一起听雨吸烟,一起跳舞,一起晨练。
吸烟同时琳和一名学建筑的男生暧昧着。
最后由三妹怀孕而被简单喜剧的手法点破的乌龙结尾。
整部剧三姐妹坐在一起回忆,一起做饭,乌龙时抱在一起痛哭,最后一起欢乐的嬉闹,舒缓而又温暖,三姐妹的生活还在继续着。
建筑男生本片导演陈英雄出生在越南,在法国修读了戏剧和电影。
在作品中他以敏锐的艺术感悟力和对乡土文化的真切感怀赋予了它浓郁的东方色彩,编织成了一个柔美纤细的东方童话。
无论是对少女心态细腻而微妙的把握,还是对传统东方文明和人生理念的传达,乃至唯美精致的画面,都有让人惊艳之感。
这部电影令陈英雄一举成名,摘走了戛纳电影节金摄影机奖和恺撒最佳外语片奖。
据说片中讲述的故事源自两位越南老妇人和他的交谈,她们经历过两次越南战争,而当她们倾诉过往的痛苦时,却表现出惊人的平静安详。
正是这种平静打动了陈英雄,使他采用了一种缓和冷静的方式来表现生活中的种种波澜起伏。
影片的主演陈刘燕荷亦是导演的妻子,她出演了陈英雄的所有故事片。
摄影李屏宾是台湾著名的摄影师,他的作品包括侯孝贤的大部分影片。
影片中出现了很多充满诗意的长镜头,如三妹最后的跳舞片段,在各种画作的的房间里,随音乐舞动着身体,乌黑柔顺的秀发,少女独有的曼妙身姿与暧昧氤氲的潮湿环境相映成趣。
舒缓安静的如同世外桃源,就像导演在片中拍摄的三姐妹的家,被植物簇拥着与外面的世界完全隔绝,三姐妹在其中继续着她们的生活。
回忆.ps:导演信息的两段来自百度.
影片:《夏天的滋味》导演:陈英雄1、长镜头中的慢调生活和缠绵情愫。
开场的三个长镜头陈英雄就已把我惊艳,长镜头将慵懒的清晨起床时光和小妹、弟弟之间暧昧悱恻的情感展现的淋漓精致。
不得不说陈英雄是一个把起床都拍的令人心旷神怡,如痴如醉的导演。
长镜头的拍摄在影片一开始就已定下基调,它是为情感和缓慢悠闲的越南生活本身所服务,或是说它是为了让观众感受到时光、生活和情感本身而刻意呈现,在其缓慢的镜头运动下搭配鲜艳明亮的色彩和近乎完美的构图共同勾勒出一幅慵懒、惬意悠闲的越南图景和哀婉或又缠绵动人的爱情挽歌。
2、对越南和东方女性的想象。
14岁就离开越南本土的陈英雄总是在他的电影中呈现出对于越南本土的无限想象,这种想象是一种东方式的田园美学,他对越南本土的呈现总是近乎于一个伊甸园,甚至和整个社会是脱节的,这种脱节是为了不破坏其中的美感,于是,越南在陈英雄的电影中是慢调悠闲的,尽显着它的东南亚风情和东方式的隐晦情感。
女性在陈英雄的电影中是美的,东南亚女子特有的韵味,即便特写仍然足够精致,但是即便如此,女性仍然逃脱不了在男性导演电影中被窥视的命运,她们仍然是“物”的象征,这种美仍然停留在身体层面。
相比起《青木瓜之味》,在《夏天的滋味》中,陈英雄将他的西式思想赋予女性,女性已呈现出自我意识的觉醒,例如三姐妹对于男性的调侃,大姐在丈夫之外重新获得性欲满足,小妹游走在两个男人之间,这些已超越了对于传统东方女性的刻板印象,但仍然无法改变她们悲剧性的命运,她们仍然困囿家庭,丧失爱情,服从男性,最后仍然失去自我。
3、短暂易逝的爱情,亘古不变的亲情。
《夏天的滋味》围绕一个家庭展开叙事,揭露家庭中每个成员个体内心的隐藏秘密,故事聚焦家庭中的三姐妹,以三姐妹之间的亲情为主线串联,发散性的呈现她们与各自丈夫、情人、弟弟之间的情感纠葛。
导演在影片前一个小时中建构爱情,在后一个小时中开始无情的消解爱情,展现女性的悲情和男性的背叛,但是影片中唯独不变的情感是三姐妹之间的亲情,足以看出导演对于女性和男性以及女性、男性之间和女性与女性之间情感的不同态度。
陈英雄展现了女性的爱情悲剧,但以亲情为支撑在一定程度上使这种悲剧性弥散。
但我真的不想把其理解为这是一种女性坚毅隐忍的“内在美”表达,这陷入了另一层隐藏的悲剧性。
4、三姐妹/四个女人的生命镜像式呈现。
影片巧妙之处在于将三姐妹爱情故事平行且分散叙述的同时,使三姐妹和其爱情故事形成一种镜像式的巧妙呈现,使三人不仅在情感上有关联性,更在整个人生命运上紧密缠绕在一起。
然而在影片中,还有一个不应该忽视的女性形象,那就是活在她们记忆中的母亲,母亲和三个女儿也互为彼此镜像,因此整个故事的呈现形散而神未散,故事内部始终紧密勾连在一起。
三姐妹追忆母亲时说起了母亲晚年时对少年时期恋人的怀念和依恋,甚至感动了父亲,可见这段爱情的刻骨铭心与感人至深,母亲深处两个男人之间,甚至更倾向于年少的爱人,由此可见母亲陷入了爱情的悲剧命运。
大姐和丈夫性生活不和谐,因此在丈夫出差时,频繁寻找情人满足性欲,大姐陷入两个男人之间,最终却也选择离开情人,选择丈夫。
二姐虽然没有徘于男人之间,但丈夫却出轨,和大姐曾向她讲述自己丈夫国内出轨的经历如出一辙,故事虽没有继续展开,但根据大姐的描述一般,二姐自身的婚姻正在向大姐的婚姻走向发展,谁又可以保证说二姐最终不会重蹈大姐的经历呢?
小妹一边与弟弟保持暧昧关系,一边又与另外的男人发生亲密关系,最终两段爱情都无疾而终,陷入爱情悲剧。
三姐妹和母亲的母亲身份,虽然小妹的怀孕最终成为一个乌龙,但是导演却一直在展现她对于孕育的渴望。
在镜头组接中,导演试图将未叙述的故事延续,尽力表现出镜像效果。
例如,小妹告诉弟弟想吃红薯,下一个镜头剪切到二姐煮红薯和丈夫一起吃;弟弟帮小妹剪指甲,下一个镜头则是二姐问丈夫需不需要修脚。
5、水和色彩的隐喻与圆形结构。
水是影片中的重要意象,雨水、河水、沐浴之水、墙壁上渗漏的水和汗水等各种形态之水无处不在,各种形态的水不仅是东南亚炎热、粘腻气候和风情的必要景象呈现,同时也成为了影片中情爱与欲望的隐晦表达和重要象征符码。
水在影片前半部分导演建构爱情之时被大量呈现,妹妹和小弟清晨起床时外面淅沥的小雨,妹妹在餐厅外等待弟弟时的瓢泼大雨,二姐煮红薯时的细雨,大姐和情人做爱时墙壁上渗漏的水,两人暧昧之时摩擦水盆时跃起的水珠...不同形态的水将暧昧、细腻、缠绵悱恻的情感尽情表达并且与之相辅相成,而当影片后部分当爱情被消解之时,水则消失了。
但是影片画面炽烈的色彩则延续了下去,尤其是绿色和阳光的结合爆发出勃勃生机,这是人生和三姐妹之间浓密情感和勃发生命和人生最好期许和隐喻。
而这种带有强烈生命象征的缤纷炽烈色彩正和影片整体呈现的圆形结构相映衬。
影片始于小妹和弟弟出门祭奠母亲,终于新的一年两人出门祭奠母亲。
虽然一年中家庭个体各自生命中有着不尽人意的种种遭遇,但是生活总是周而复始,人生也要继续向前,这种循环不是一种悲剧性的无力,而呈现出了一种重新开始的希望与美好。
[/cp]
So sánh những nhân vật nữ trong hai bộ phim của đạo diễn Trần Anh Hùng——khám phá sự diễn biến của vị trí phụ nữ trong xã hội Việt Nam một trăm năm gần đâyTrong ba bộ phim Việt Nam(vietnam trilogy)của đạo diễn Trần Anh Hùng, có một nhóm người thường đóng vai chính trong câu chuyện điện ảnh. Họ xinh ở bên ngoài, đẹp ở đạo đức; họ ít lời, nhưng họ biết nấu cơm lại biết làm ăn; họ kiên nhẫn, chịu đựng, luôn luôn hy sinh cho gia đình mà không bao giờ phàn nàn gì cả. Đó là những hình dáng của phụ nữ Việt Nam, một loại người mang đậm đặc sắc văn hóa Việt, đặc biệt là trong phim thứ nhất “ Mùi đu đủ xanh”(1992), và phim thứ ba “ Mùa hè chiếu thẳng đứng”(2000),các nhân vật nữ đóng vai cực kỳ quan trọng. điều này biểu hiện rõ nét sự ưa chuộng và yêu mến của Trần Anh Hùng đối với phụ nữ Việt Nam nói riêng và cả dân tộc Việt Nam nói chung. Vì phong cách thực hiện cũng như những cảnh quay rất đẹp về Việt Nam trong điện ảnh, các tác phẩm này sau khi công chiếu đều giành được rất nhiều lời khen ngợi, trở thành những tác phẩm xuất sắc nhất trong các tác phẩm mang đề đài Việt Nam, cũng làm cho đạo diễn Trần Anh Hùng được lừng danh thế giới. Qua những bộ phim này, chúng ta cảm nhận được một Việt Nam hết sức đắc trưng và ấn tượng, cảm nhận được không khí đậm đà của văn hoá Ðông Phương. Bài này là thông qua sự phân tích về một phần nội dung của hai bộ phim — cụ thể là những câu chuyện của những nhân vật nữ trong điện ảnh nhằm khám phá sự phát triển của xã hội Việt Nam, đặc biệt là vị trí của phụ nữ trong cả xã hội Việt Nam.Hồ sơ đạo diễnTrước hết, chúng ta phải hiểu qua loa về cuộc đời của đạo diễn—Trần Anh Hùng là một đạo diễn điện ảnh người Pháp gốc Việt. Ông được biết tới nhiều nhất qua các tác phẩm về chủ đề Việt Nam với phong cách thực hiện đương đại. “Mùi đu đủ xanh” là tác phẩm tiêu biểu của ông, đồng thời cũng là bộ phim duy nhất cho đến nay của điện ảnh Việt Nam lọt vào danh sách đề cử rút gọn của Giải Oscar cho phim ngoại ngữ hay nhất, ngoài ra ông ta cũng đoạt nhiều giải thưởng điện ảnh khác . Điều mà chúng ta phải chú ý là ông ta từ thuở nhỏ đã di cư sang nước Pháp, nhưng ông luôn luôn nhớ về quê hương, nhớ về nơi chôn rao cắt rốn của mình. Chính vì thế mà trong cách nhìn của ông, có một Việt Nam rất truyền thống với không khí yên tĩnh, với lối sống giản dị và chậm rãi, với con người hiền lạnh và cần cù. Phim của ông mang đậm sắc thái văn hóa Việt, đó là những bức tranh chìm trong màu xanh lá tươi, là môi trường trưởng thành từ khi ông ấy lọt lòng đã tồn tại và bất chấp xã hội chuyển biến hoặc phát triển như thế nào đều sẽ vĩnh viễn in sâu trong đáy lòng ông. Cho nên, tuy đã chuyển sang quốc tịch Pháp, đối với Việt Nam, ông vẫn giữ được nỗi nhớ sâu xa và tình cảm sâu thẳm. Còn có một điều phải nhắc tới là ông không phải chuyên học về ngành Đạo diễn mà là học về Kỹ thuật Nhiếp ảnh, điều này cũng ảnh hưởng không nhỏ tới phong cách làm phim của đạo diễn. Chính vì thế mà phim của ông được đánh giá là “như những bức ảnh đẹp về Việt Nam”. Những điều nói trên trở thành yếu tố quan trọng trong quá trình ông ấy hình thành được cách thể hiện riêng của mình. Cái phong cách này rất đặc trưng đến nỗi khi chúng ta phân tích phim hoặc mổ xẻ tính cách nhân vật chúng ta đều không thể tránh khỏi được. Không giống như phim thứ hai—“ xích lô ”, “ Mùi đu đủ xanh” và “ Mùa hè chiếu thẳng đứng” mang đề tài và phong cách giống nhau, đương nhiên họ cũng chứa đựng nhiều điều khác nhau về chủ đề, tư tưởng, bối cảnh, vân vân...chẳng cần nói là nội dung và nhân vật phim hoàn toàn khác nhau, không có gì liên quan với nhau cả. Thực ra trong các bề mặt khác nhau, có tồn tại nhiều điều gìống nhau, ví dụ như về quan hệ giữa nhân vật và thân phận của đàn bà, thầm chí mang tính liên tục một cách tế nhị. Chúng ta sẽ cùng khám phá trong bài thông qua sự so sánh và phân tích về một số nội dung trong hai bộ phim—“Mùi đu đủ xanh” và “ Mùa hè chiếu thẳng đứng” của đạo diễn Trần Anh Hùng.Giới thiệu nội dung của phim:Phim “ Mùi đu đủ xanh” (dưới đây gọi tắt là “MĐĐX”) là bộ phim nói về Mùi, một cô bé đi ở cho một gia đình buôn vải ở Sài Gòn khoảng những năm 1950. Trong gia đình này, “Bà Chủ” là trụ cột chính, gánh vác công việc, còn ông chủ chỉ biết chơi bời. Ông bà chủ có 3 con trai, một người trưởng thành, tên là Trung. Hai con trai còn lại, một đang tuổi vị thành niên ít quan tâm tới Mùi. Đứa thứ hai khoảng tuổi Mùi thường xuyên trêu chọc cô. Khoảng 10 năm sau, Mùi đã lớn trở thành một thiếu nữ. Mùi rời nhà bà chủ đến giúp việc cho Khuyến— bạn của Trung. Khuyến là một nghệ sĩ dương cầm và cũng là người mà Mùi có những cảm xúc đầu tiên lúc còn nhỏ, có thể nói đó là mối tình tuổi thơ ấu. Ở nhà Khuyến, Mùi đã tìm được tình yêu và trở thành vợ của Khuyến. “Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng”(dưới đây gọi tắt là “MHCTĐ”)là câu chuyện của 3 chị em Sương, Khanh và Liên sống trong một bối cảnh của Hà Nội hiện đại. Họ đã họp mặt nhau trong ngày giỗ mẹ, câu chuyện bắt đầu bằng những khám phá bí ẩn quá khứ của cha mẹ họ và luôn cả cá tính lẫn nhau của ba chị em. Liên là nhân vật chính trong phim, là người em gái út, độc thân, sống chung phòng trọ với một người anh là Hải, và Liên đã mù quáng xem người anh mình như một người tình. Liên làm việc cho người chị lớn là Sương, chủ một quán cà phê. Sương đã lập gia đình với một nhiếp ảnh gia là Quốc và có được một người con. Nhưng trớ trêu thay, Sương phải âm thầm chịu đựng vì chồng còn có hình bóng của một người đàn bà khác, đồng thời Sương cũng có được người tình của mình. Dưới Sương còn có Khanh là chị của Liên, chồng là Kiên, một nhà văn đang cố gắng để hoàn tất cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình dựa trên sự thật cuộc sống của cha mẹ ba chị em Sương, Khanh và Liên, nhưng phần kết thúc không phải là dễ. Tuy cặp đôi này vốn rất yêu nhau, Kiên gặp một phụ nữ xinh đẹp trong quá trình anh ấy sang Sai Gòn kiểm tra câu chuyện tình của bố mẹ họ lúc còn sống , rồi bị vợ mình nghi là đã có ngoại tình. Câu chuyện kết thúc với ngày giỗ của cha. Hai câu chuyện thoạt nghe hình như chẳng có mối liên hệ gì với nhau, nhưng thực ra, không biết là ngẫu nhiên hay không, đạo diễn đã đặt trong đó một cái đầu mối mang tính liên tục, và bài này chính sẽ phân tích những vai trò phụ nữ trong hai bộ phim từ khía cạnh này.Việc sờ đầu đàn ôngTrong hai bộ phim, đều nói đến việc đàn bà sờ đầu đàn ông. Trong “ Mùi đu đủ xanh” có một cảnh là anh Khuyến đang chơi dương cầm, bạn gái của Khuyến thì cứ thoả lòng sờ đầu anh mình và có vẻ thích thú và tự hào, cô ấy nói, “Em thường được hỏi, có bao nhiêu phần trăm phụ nữ Việt Nam chưa hề vuốt phen mái tóc của chồng. Mẹ em có kể lại là ngày xưa, ở những gia đình gia giáo người mẹ phải dạy cho con gái là không được sờ vào đầu chồng...“ Lúc đó, anh Khiến chẳng nói gì cả, nhưng tiếng nhạc của dương cầm đã tỏ vẻ không vui. Với gia đình giàu có, hai người đều nhận được giáo dục mới và ít bị ràng buộc bởi những tư tưởng cũ trong thời đại phong kiến. Nhưng xã hội Việt Nam trong thập kỷ 50 thế kỷ 20 vẫn chỉ là một xã hội nằm trong giai đoạn xoay quay những cuộc chuyển biến mãnh liệt, nó được nhập vào nhiều tư tưởng mới, nhưng vẫn lưu lại nhiều tập quán, phong tục cũ. Anh Khiến tuy sinh sống trên một thế giới tương đối cởi mở, nhưng trong dòng máu anh, Khuyến vẫn còn là một người đàn ông Việt Nam rất truyền thống. Hành vi của bạn gái mình thực ra không lịch sự, không phụ hợp với quan điểm thẩm mỹ của văn hoá Việt, cho nên trong lòng anh đã không thích. Có thể nói, đây cũng là một nguyên nhân mà làm cho Khuyến quyết định rời bỏ cô ấy và chuyển sang yêu Mùi.Trong phim“MHCTĐ” thì có cảnh là ba chị em làm gà, đang bỏ da, móng của con gà. Giữa ba người xảy ra cuộc đối thoại dưới đây:-Khanh: Đây là lúc em thích.-Liên: Lạ thật, nó vừa ghê ghê và rất thoải ý.-Sương: Đúng, phụ nữ chúng mình chịu cái mệnh phải mần mò những việc đó. Chính vì vậy mà ngày xưa họ không được phép sờ vào đầu chồng. Đầu là bộ phận cao quý của thân thể, không thể bị ô uế bởi những bàn tay không xứng đáng đó.-Khanh: Nhưng thời nào thì đàn ông cũng cho phép và thích được người ta sờ vào chỗ khác.-Sương: Chính vậy, cái chỗ khác ấy có được coi là cao quý không? cần phải suy ra là không, vì ta được quyền sờ vào, vậy phải xếp nó vào cái loại ghê ghê.Cảnh này thật thú vị, cũng phản ánh một cách rõ ràng là xã hội hiện đại đã chấp nhận được vị thế của phụ nữ. Phái nam và phái nữ tương đối bình đẳng và những nhu cầu của phụ nữ cũng được đáp ứng về cả vật chất và tinh thần.Thế thì vì sao phụ nữ không được sờ đầu đàn ông? Tại vì trong thời đại phong kiến, người dân hay tín ngưỡng thần linh, địa vị phụ nữ rất thấp kém và đê hèn trong xã hội, phụ nữ bị cho là bẩn thỉu và liên quan đến vận rủi, bất hạnh. Một khi có tai họa xảy ra thì người ta hay đổ lỗi cho phụ nữ. Ví dụ như trong phim “MĐĐX”, khi ông chủ xa nhà, thì bà nội(mẹ của ông chủ)cứ mù quáng trách mắng con dâu mà chẳng nói gì về lỗi của đàn ông cả. Người ta nhìn nhận là trên đầu đàn ông có phật, phụ nữ sờ đầu đàn ông thì không những thiếu tôn trọng về phái mày dâu mà còn là xâm phạm đến thần linh. Chúng ta cũng thấy là trong phim “MĐĐX”, ở nhà Khuyến bài trí nhiều cái tượng Phật, anh ta thường hay ngắm nghĩa tượng phật và thầm chí vẽ bức tranh phật, điều này đã làm minh chứng là anh ta là người theo Phật giáo. Chính vì vậy mà khi bạn gái mình cứ tùy ý sờ đầu mình và làm ra vẻ kiêu ngạo, anh làm sao mà vui lòng được. Có một điều phái nói là đây không phải là để nhấn mạnh anh Khuyến mang quan niệm trọng nam khinh nữ , mà chỉ nói là anh ta tuy mặc áo sơ mi và chơi dương cầm, nhưng trong lòng anh vẫn là một đàn ông Việt truyến thống, bởi vì nếu anh ta cho rằng nam nữ không bình đẳng, thì anh sẽ không cần dạy Mùi học chữ vào phần cuối câu chuyện, và điều này chúng ta sẽ thảo luận ở phần sau.Mối quan hệ giữa nam và nữ nói chung.Nói về nam nữ bình đẳng thì không thể không nói đến thời đại xã hội— tức bối cảnh lịch sử khi câu chuyện xảy ra. Môi trường của phim “MĐĐX” là một gia đình trung lưu vào những năm 1950 ở Sài Gòn. Thời đó là một thời đại thay đổi nhanh chóng, xã hội Việt Nam không ổn— không những vì chiến tranh và cách mạng mà là vì các loại văn hóa đang trao đổi và tiếp xúc lẫn nhau cùng chung một hoàn cảnh. Trong hoàn cảnh đó, sự pha trộn của nền văn hóa Phương Đông và Phương Tây là chuyện tất yếu, cái cũ và cái mới cũng thể hiện rõ ở kiểu sống của người dân, đặc biệt là ở những gia đình sang giàu có con cái được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến kiểu Phương Tây ,ví dụ như nhà anh Khuyến. Trong phim này chủ yếu có ba nhóm quan hệ giữa nam và nữ. Quan hệ giữa bà chủ và ông chủ tiêu biêu cho mối quan hệ vợ chồng ở xã hội Việt Nam xưa, cũng như nét tính của bà tiêu biểu cho những phụ nữ Việt Nam ở xã hội cũ— nhẫn nại, cam chịu, nhịn nhục trước số phận an bài, hy sinh cho mẹ chồng, cho chồng, cho con trong suốt cuộc đời. Còn quan hệ giữa bà nội, ông nội(đã qua đời lâu năm)và Ông Tuấn thì chỉ là bổ sung cho quan hệ không bình đẳng này thôi. Tuy trong mối quan hệ này có sự chung thủy khiến người xem sẽ vô cùng cảm động—không phải là bà nội chung thủy với ông chồng đã khuyất mà là sự chung thủy của Ông Tuấn đối với bà— nhưng về thực chất, cuộc đời của bà nội vẫn chưa được cải thiện mấy tuy có mối tình lãng mạnh đó, bà vẫn phải cam chịu, chấp nhận số phận như bao nhiêu thế hệ phụ nữ Việt Nam xưa. Có lẽ là hai người đã yêu nhau ở tuổi thơ, nhưng thân phận của con gái thời đó là“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”, bà nội đã chấp nhận số phận này và tuân theo lễ giáo như tuyệt đại đa số phụ nữ Việt Nam, mặc dù chồng đã mất nhiều năm nhưng bà vẫn phải thủ tiết với chồng. Tình yêu chung thủy của Ông Tuấn đối với bà nội thực ra càng làm nổi bật lên sự bất bình đẳng giữa nam và nữ, đồng thời cũng thể hiện số phận bi thảm của đàn bà thời kỳ đó, khiến chúng ta chịu không nổi đến nỗi xao xuyến trong lòng. Do vậy, nhóm quan hệ này là để bổ sung cho quan hệ nam nữ không bình đẳng ở thời xưa— phụ nữ phải phụ thuộc vào chồng.Còn quan hệ giữa Mùi và Khuyến là điều đáng thảo luận nhất, vì trong mối quan hệ này đầy chứa nhiều cái mới và cái cũ cũng như sự chênh lệch về địa vị xã hội, về bối cảnh giáo dục, về tài năng và kiến thức giữa hai người. Sự khác nhau hình như không ngăn chặn được tình yêu thuần khiết xảy ra và phát triển dưới nhà mái anh Khuyến , một cô giúp việc mù chữ từ gia đình nghèo khổ hạ cấp rốt cuộc lấy được chồng lý tưởng, trở thành cô dâu của gia đình giàu sang ...phài chăng chuyện này y hệt câu chuyện về cô bé lọ lem hay không? Hay là đạo diễn đã mượn Chuyện Tấm Cám của truyện cổ tích Việt Nam mà cải tạo thành phim? Cần phải nói là không. Vì những yếu tố khác quan ở thời kỳ đó đã quyết định tình yêu giữa Mùi và Khuyến không thuộc loại tẻ nhạt bình thường.Nói về chuyện Khuyến dạy chữ cho Mùi mà chúng ta đã nhắc đến ở phần trên. Trong phần cuối phim, sau khi Khuyến chia tay với bạn gái và chuyển sang yêu Mùi, anh ta bắt đầu dạy Mùi biết chữ. Quá trình này cũng được thể hiện khá sinh động và đáng yêu. Khuyến như một người thầy, Mùi thì như một cô bé lần đầu tiên ngồi vào bàn học, viết chữ rất chậm, hay dùng ngón tay để chỉ từng chữ mà đọc, lại còn dễ ngồi vẹo người và nghiêng đầu trước bàn học. Một khi thấy người yêu của mình làm như vậy thì anh Khuyến ngay lập tức giơ tay điều chỉnh để cho em mình chữa được thói quen xấu. Cuối cùng là Mùi mặc áo vàng, ngồi thẳng trước một tượng phật cao bằng người, từ từ đọc xong một đoạn văn với giọng nói Sài Gòn đã khá chuẩn và nhẹ nhàng. Vẻ tự tin và tự nhiên tiêu biểu cho qủa đu đu xanh đã trở thành qủa chín vàng và tình yêu của hai người cũng đã nở hoa và kết qủa vì Mùi đã có mang. Có thể nói, sở dĩ Mùi được tiến bộ và “phục sinh” là nhờ sự nỗ lực bền chí của Khuyến. Lúc đầu Khuyến đã nhận ra rằng giữa hai người có nhiều chênh lệch, không bình đằng với nhau, thì anh ta dồn sức đào tạo và giáo dục người yêu để thu hẹp sự bất bình đẳng này và làm cho tình yêu của họ được đặt nền móng ổn và có thể phát triển lâu bền. Khuyến thật là công phu và đáng kính mến: tuy yêu, nhưng không mù quáng; tuy xuất thân cao qúy, nhưng bất chấp địa vị thấp kém của Mùi, miễn là người yêu của mình có phẩm chất qúy báo trong lòng. Thật vậy, phụ nữ dịu dàng, đảm đang, trong sáng, thanh khiết như Mùi, ai mà không thích. Nói chung là tình yêu của Khuyến và Mùi thật đáng qúy, nhóm quan hệ này là minh chứng cho sự mong cầu bình đẳng giữa nam và nữ trong quá trình phát triển trong lịch sử nhân loại.Phim “MHCTĐ” được quay vào những năm giao tiếp của hai thế kỷ, bối cảnh phim cũng là thời đại hiện đại mà xã hội Việt Nam phát triển đáng kể về mọi mặt sau những năm cải cách đổi mới, trở thành một xã hội cởi mở hơn trước phong trao toàn cầu hoá. So với “MĐĐX”, quan hệ giữa nam và nữ trong phim “MHCTĐ” cũng phúc tạp hơn nhiều, nhưng nói chung chỉ có hai loại quan hệ đặc trưng.Nhóm quan hệ thứ nhất là quan hệ giữa cha mẹ ba chị em, điều thú vị nhất là đây lại thuộc loại quan hệ “ ba tam”, tương ứng với quan hệ giữa bà nội, ông nội và ông Tuấn trong phim “MĐĐX”. Trong cuội kể chuyện của Sương nói về mối tình của mẹ cho hai chị em khác nghe, chúng ta thấy là mặc dầu đều là mối tình ba tam, nhưng giữa hai câu chuyện lại tồn tại nhiều điều khác biệt rõ nét: ông Toàn trong phim “MHCTĐ” là bạn học cùng lớp với “mẹ” trong 5 năm liền, ông bị chết đói ở năm 1947 trong thời kỳ Nhật chiếm đóng; đến lúc năm chung của “mẹ”, bà không còn tỉnh ngỡ và tưởng chổng(tức bố của ba chị em) là Ông Toàn, bà nói với chồng những lời yêu thương một cách chân chất và hồng nhiên, qua đó bà sống lại tuổi thơ của mình. Nhóm quan hệ này khó để xác nhận là bình đằng hay không vì thiếu minh chứng, và lại, chuyện kể của Sương cũng chỉ là những giả thuyết nảy sinh từ những dấu tích mà Kiên đã khám phá thôi, nhưng trong mối quan hệ này mang được dấu vết của thập kỳ 40、50 thế kỳ trước— ví dụ như Ông Toàn bị chết đói trong thời kỳ Nhật chiếm đóng, có lẽ chúng ta có thể so sánh nhóm quan hệ này với quan hệ giữa Mùi và Khuyến về trình độ bình đẳng giữa nam nữ—tức là trong quá trình mong cầu sự bình đẳng.Câu chuyện của “mẹ” không những đóng vai phần khởi đầu mà còn là một manh mối của cả câu chuyện trong phim— làm nền móng cho cuộc kiểm tra của Kiên, tiết lộ quan điểm về tình yêu của Liên vì thái độ của cô đối với chuyện này là phản đối. Cô nhắc lại chuyện là “sau khi mẹ mất được một tháng, người bố cũng qua đời, và quãng thời gian họ sống ở trên đời dài bằng nhau”, cô thiên tin rằng mẹ chung thủy với bố bởi vì hai người luôn luôn ở bên nhau, không thể tách ròi được. Cô mong rằng Kiên đừng kiểm tra chuyện này nữa, chị Sương cũng nhất trí. Còn chị Khanh thì chỉ nói “anh sẽ rất thất vọng”, thể hiện ra lập trưởng của chị là đứng bên chồng mình và thảo nào chị ấy cũng ủng hộ sự nghiệp của chồng. Việc Liên ngưỡng mộ “một cái gì hoàn hào trong bố mẹ” thì biểu hiện ra rằng Liên là người sống với lý tưởng, cô ấy có tiêu chuẩn về tình yêu của mình, luôn luôn mong cầu cái “hoàn hảo”, và cô cho rằng anh trai giống hệt bố, cho nên cô lấy người anh ruột làm tiêu chuẩn của người yêu lý tưởng. Qua đó, chúng ta đã thấy được một phần tính cách của ba chị em và có thể phân tích nhóm quan hệ thứ hai trong bộ phim“MHCTĐ” bằng những điều đó.Có lẽ vì cái chủ đề mà Trần Anh Hùng muối diễn đạt thông qua phim này là “Vấn Đề”, chúng ta thấy tình yêu của ba chị em đều không thuận lợi, thầm chí có sự bội tín, nhưng chúng ta lại có thể phát hiện ra một cái “bình đẳng” rất tế nhị trong ba cặp đôi nam nữ.Sương và Quốc đã lừa dối nhau về cả tình cảm và hành vi — hai người đều có người tình riêng. Điều này khá rõ ràng rồi, không cần thảo luận gì thêm nữa.Khanh và Kiên thì có ý muốn mà chưa hành động. Lúc đầu, Cặp vợ chồng rất ân ái đến mức khiến người xem sẽ rất ngưỡng mộ và bị cảm động. Trong cảnh chị Khanh bảo cho anh Kiên biết về mình đã có bầu, chúng ta cảm nhận được mối tình hạnh phúc sâu thầm xiết bao. Nhưng trong quá trình Kiên sang Sài Gòn, anh ấy gặp phải một phụ nữ xinh đẹp, rồi bị quyến rũ và trở nên không tỉnh táo, suýt phạm sai lầm vào ban đêm. Cũng ban đêm đó, Khanh ngủ cùng giường với chị Sương và hỏi những vấn đề về ý nghĩ lừa dối chồng, ở đây chúng ta thấy được tình yêu của Khanh đối với chồng cũng không chắc như bề ngoài, tuy đó chỉ là một cái suy nghĩ ngẫu nhiên hiện diện lên đầu vào những lúc nào đó. Thực ra chuyện này cũng bình thường, nhiều khán giả rất có thể sẽ có cảm giác tương tự và cho rằng vai này thật chân thực. Cuối cùng là Khanh tình cờ phát hiện ra cái tờ giấy có chữ viết bằng son môi được cất trong túi áo khoác của Kiên, cũng như Sương được biết chắc chắn chồng mình có người tình. Nhưng về bên vợ, thì chuyện ngoại tình đều chưa được tiết lộ rõ ràng trước mặt chồng. Điều này cũng thú vị lắm, Trần Anh Hùng thật sự yêu chuộng đàn bà Việt Nam.Nhân vật Liên thì nhiều chuyện quá, chúng ta thấy sự đùa nghịch tình yêu giữa người em gái và người anh trai, những người xem sẽ rất ngạc nhiên và cảm thấy không thể nào hiểu được. Ở đây chúng ta sẽ thảo luận chuyện giữa Liên và bạn trai của cô —Hòa trước. Hòa lớn hơn một tuổi Liên, cao học hơn, nhưng mà Hòa cảm thấy Liên già dặn hơn, thầm chí chế ngược mình, đó cũng là nguyên nhân mà Hòa trốn tránh Liên, sợ gặp mặt Liên. Như Liên thực sự yêu Hòa, cho nên cô thuyết phục được anh và hai người ôm nhau hòa giải vào cuối phim. Qua đó,chúng ta thấy được một phụ nữ độc lập, có sự yêu ghét rõ ràng, có tính nguyên tắc và cách tư duy của mình. Một khi cô ấy muốn làm cái gì thì bất chấp người ta sẽ nhìn nhận hoặc thảo luận như thế nào cô cũng sẽ tùy ý mình mà làm, ví dụ cô cứ chấp nhận thầm chí thích thú cái nhìn xoi mói, tò mò của làng xóm khi cô ta và anh trai cô đi đứng bên nhau như cặp vợ chồng. Nói chung, chúng ta đã thấy quan hệ giữa nam và nữ trong phim “MHCTĐ” đã bình đẳng hơn nhiều so với phim“MĐĐX”, phụ nữ thầm chí giành được một tí ưu thế tế nhị. Các phụ nữ không bao giờ phải phụ thuộc vào đàn ông nữa. Phụ nữ có quyền nói, có tự do và có thể làm theo sở thích của mình. Đây là nhóm quan hệ thứ hai trong phim, cũng đóng vai chủ yếu, tiêu biểu cho mội quan hệ hiện đại giữa nam và nữ.Vì đều nói về những câu chuyện của phụ nữ, đồng thời các nữ diên viên lại đóng vai chụ cột trong phim, cho nên hai bộ phim này được thuộc loại Phim Phụ Nữ. Trong các bộ Phim Phụ Nữ thế giới, có những bộ phim là do phái mày dâu đạo diễn. Với vai trò là phái giới tính khác, các đạo diễn nam thường hay có những khía cạnh hoặc tư duy khác biệt với đạo diễn nữ,“ Mùi đu đủ xanh” và “ Mùa hè chiếu thẳng đứng” chính là những bộ phim như thế này.Trong hai bộ phim này, chúng ta thấy được những đàn bà dịu dàng, duyên dáng, cũng thấy được nét đẹp của phụ nữ hiện tại quyến rũ, độc lập— các vai nữ đều rất chân chất và đáng yêu, và chúng ta thấy được quá trình phát triển của vị trí phụ nữ được cải thiện rõ nét trong vai chụp năm nay, đó là những tiến bộ của xã hội Việt mà đạo diễn Trần Anh Hùng đã diễn đạt một cách khéo léo bằng nghệ thuật phim và phương cách thề hiện riêng của mình. Đồng thời, chúng ta cũng cảm nhận được tình cảm sâu nặng của một đạo diễn đối với quê hương xa xôi của mình.哈哈哈,有点长么。
这可是我20天的心血!
Vietnam-born French filmmaker Tran Anh Hung’s third feature film, the final part of his“Vietnam trilogy” after his Oscar-nominated debut THE SCENT OF THE GREEN PAPAYA (1993), and Golden Lion winner CYCLO (1995). Lifted from the day-to-day material hurdles in Hanoi, THE VERTICAL RAY OF THE SUN takes a close look of a family’s four siblings, Lien (Tran Nu Yên-Khê, Tran’s muse-cum-wife), the youngest of the brood, barely holds back the crush on her elder brother Hai (Quang Hai Ngo), meantime, her two married elder sisters Suong (Nhu Quynh Nguyen) and Khanh (Le Khanh), have their own marital hitches to come up for.What instantly catches a viewer’s eyes is Tran’s chromatic keynote, a verdant surrounding perpetually peopled with botanical delights, oriental quaintness and dribbles with tropical humidityagainst a blistering summer and occasional downpours,every gesticulation throbs with libidinous impulse and moist intimacy, and is in sharp contrast to various characters’monotonous intonation and po-faced diction. Bookending the film with two anniversaries of their parents’ respective deaths, Tran’s slo-paced story entrusts audience to embark on an ennui-soaked, voyeurism-like sojourn pointing up the consanguineous sisterhood and the retiring inscape of his protagonists that is typically of Far Eastern make-up.Suong’s husband Quoc (Chu Hung) has another family residing in a floating bamboo house on a mountainside river and dithers about which one to settle with, meanwhile, Suong engages in an extramarital affair with another man but keeps things strictly physically (it is told in an evasive manner, we are tempted to formulate our own idea of the affair, whether it is a past fling as she confides in Khanh one night or concomitant with the current time-line); Khanh herself, is discovered pregnant with her first child, but a casual discovery suddenly damps her expectant mood as she suspects that her writer’s-block afflicted husband Kien (Manh Cuong Tran) might cheat on her during his recent trip to Ho Chi Minh City. As for the young Lien, her incestuous proclivity is tantalized but nothing actualizes (from a knowingly ambiguous Hai), so she has to slake her desire elsewhere, which results in a blatant misapprehension lightening up the trepidation, pathos driven ending. Garnished with an eclectic soundtrack (including several Lou Reed's tunes),THE VERTICAL RAY OF THE SUN formulates a fragrantdreamscape that can soothe one's jaded eyes, assuage one's numb ears and placate one's troubled minds, an escapist haven from a robust filmmaker who has reached a certain measurement of maturity in his style, but at the same time, indulgence is manifestly looming around.referential point:Tran Anh Hung’s THE SCENT OF THE GREEN PAPAYA (1993, 8.2/10).
饱满欲滴的绿色,直射在脸上的阳光,倾泻而下的暴雨。
白色的莲花,巨大的淡粉色的芭蕉,细长花瓶里摇摇欲坠的兰花。
白色的蚊帐,雕花的木桌,根本遮不住烈阳的碎花窗帘。
青木瓜的清香,咖啡与冰块撞击的声音,芒果肉被轻轻片下时指尖的清凉。
黑色的长衫,白色棉织的睡衣,紫色的长裙。
清晨醒来时的慢摇,晚餐后共歌一曲,床第边悠悠地唱越南民歌。
油光发亮的长发,一丝不苟的唇色,眼角那三条淡淡的皱纹。
陈英雄的电影,永远逃不开对美的恋物癖。
而他一再使我不能忘怀的,也正是这种为美而美,逃避任何意义的纯粹恋物。
曾经介意过《青木瓜之味》里音乐家爱上女仆的消解阶级的轻飘飘,不屑于《三轮车夫》里小混混在死里逃生的状况下搞行为艺术,看完后就把两部片子扔在一边。
可是,雨后芭蕉叶上的水珠滴入院中瓷坛的那幅画面,竟开始纠缠着我。
原来我恋上的也只是那毫无道理可讲,甚至不带感情色彩的平淡之美。
所以陈英雄最大的贡献,就是创造了越南独有的美。
看《垂直阳光》只是想静静地让自己沉溺于这独特单纯的美感,没预料到导演终于达到了个人的顶峰。
有的人就是小资,有的人就是中产,做出最好的小资或者中产电影,也不妨看作是成就。
如果用跌宕起伏扣人心弦这样的要求来看这部电影的情节,的确不算出人意表。
可是这个由一个家庭组成的世界中,人与人之间浓厚到粘腻的感情依附,抽刀断水水更流式的感情涌动,就算是生离死别的泪弹型影片也无法与之媲美。
亚洲人的情感常常不被西方人理解,一方面我们没有热情如火的表达感情的行为方式,另一方面我们的感情却是如此的绵长深厚以至于一个眼神半个微笑就可以掀起冲天巨浪。
我们的感情也不仅仅是罗曼之爱那样没心没肺,与父母的,与手足的,与朋友的,都让人恋恋风尘。
影片里面的所谓暧昧,完全不可以用西方的attraction来理解,精神上的肉体上的瞬间吸引都无法解释人与人之间几乎不可能斩断的情感依附。
大姐与丈夫各自被另外的异性所占据,一段枯萎的感情枝蔓却在一刀斩下去之后重新开花结果(丈夫坦白了另一个女人和孩子的存在,大姐与外遇分手);二姐与丈夫浓情蜜意地迎接新生命,私底下却各自心猿意马(二姐问大姐有没有想过出轨,丈夫在西贡进了美艳女人的房门,虽然最后又静静离去);小妹期待着与别人怀孕,也许只想摆脱对小哥哥的情感依赖。
这些难道就是所谓的人情?
我们永远无法只为自己活着,因为我们如此地依恋他人。
人情冷暖,我们也逃不出人性的桎梏,情感会因为这样那样的原因死去。
可是真正的依恋却在死过之后重生。
结尾小哥哥问,为什么我们只庆祝忌日不庆祝生日呢?
因为死才是真正的生命的开始。
而生生死死的疲惫袭来时,只有平淡之美才是永恒的,即便这种美如天地一般不仁。
影片婉约清新,有意识或无意识把摄像机对准越南一平凡家庭,看似平淡宁静内部早已坍塌瓦解。
与前两部历史背景不同,这部里的越南人民不再是社会底层而是物质生活丰富的中层阶级,物质的增长满足不了精神层次的需求,越轨行为违背伦理纲常,自我的道德约束力下降,深深的挫败感失落感。
在[夏天的滋味]中,导演陈英雄刻意回避了五年前[三轮车夫](1995)里的压抑、罪恶和灰暗,一个中产大家族浓缩了河内的潮湿、暧昧和闲情。
陈英雄像精心修饰一张平淡无奇的生活照一样,美化记忆中的越南,为平淡添加滤镜,营造世外桃源般的生活情景,令哀愁、背叛变得诗情画意。
电影讲的是一个夏天里的故事,发生了很多事情,却又好像什么都没发生。
遥远的越南陈英雄1962年出生于越南的南部城市岘港,1975年移居法国。
1993年,他执导的第一部长片 [青木瓜之味],便是以他的祖国越南作为描绘对象:在湿热的东南亚空气里,雕琢浓烈的东方情调与现代生活。
童年留下的对越南的记忆已经模糊,越南对陈英雄来说,已从故乡变为他乡。
两年后,陈英雄完成了越南三部曲的第二部 [三轮车夫 ],贫穷与罪恶代替了东方情调,河内成了底层的地狱,没有一丝热带的浪漫气息。
2000年,他在第三部关于越南的电影 [夏天的滋味]里,尽情营造轻松、自在、天真的生活氛围。
重要的不是越南是什么样,而是陈英雄想象的越南是什么样。
正如他所说,观众不可能通过越南三部曲就了解这个国家。
这三部影片是他对越南的感性反映,而不是真实越南的写照。
陈英雄去法国那年,越南战争刚刚结束。
从他出生到离开,熊熊战火燃烧在越南的土地上,全世界的目光都聚焦于此。
在法国,他经常从亲戚的口中听到越南的故事,也有很多机会阅读有关越南的书。
虽然他不像家人那样强烈的思乡,但留有童年记忆的地方变成遥远的国度后,也会让他牵挂于心。
陈英雄越战之后,越南逐渐回到世界政治的边缘,但它仍然是吸引西方游客的异域,是内敛保守的东方文化的载体。
在法国时间越久,陈英雄离越南就越远,祖国刻在他身上的印记随之渐渐淡去。
他成了“西方人”,尽管他称自己在文化上属于“世界”,不属于哪个国家,但人们还是给了他清晰的身份标签“法籍越南裔”导演。
陈英雄对越南的兴趣并没有随着时间的推移而衰减,越南三部曲也为他赢得了巨大声誉。
迄今为止,他最成功的电影便是这三部。
之后,他在法国、日本的创作,都无法与此相提并论。
这三部电影,在越南被认为很西方,在西方则被认为很东方。
这是陈英雄作为法籍越南裔导演拍摄越南电影,难以回避的身份标签。
离开祖国近二十年后,再用艺术手段去讲述那里的人和事,陈英雄在意的既不是国家的宏大叙事,也不是底层的现实主义,而是个体在独特的命运轨迹里的情绪和心境:[青木瓜之味]里是一个女人的童年和青年,寄居于不同的大户人家,传统、成长和爱情皆是诗意而美好;[三轮车夫 ]里用三个底层的压抑、无奈和罪恶呈现现代困境;[夏天的滋味]里可以看到四姐弟的悠闲时光与情爱纠葛。
如果要在这三部电影里选择一部来窥视陈英雄对越南的记忆与憧憬,非 [夏天的滋味]莫属。
它刨除了历史、文化和现实的负担,用游离、浪漫的影像,极力营造诗情画意的生活,淡化家庭与情爱关系里的悲痛。
四姐弟中,大姐香嫁给了摄影师昆,二姐卿嫁给了作家金,三弟海和四妹琳同居一屋,悠然自得。
影片开始于母亲的忌日,结束于父亲的忌日,浓浓的情欲溢于言表,伴着空气中弥漫的夏日的湿热。
四姐弟之外,陈英雄几乎没有对河内的日常生活有任何着墨。
大雨、咖啡、街道、都市、山河,皆是四姐弟及其相关的人的情感世界的载体。
尽管主角的经历足以延展出几部跌宕起伏的爱情大戏或几十集的肥皂剧,但陈英雄却有意弱化背叛带来的悲痛,仿佛这一切都是自然之组成,来得平淡,去得从容。
某种程度上,他将人抽离了现实的苦 难和压 抑,赋予他们极 致的松弛,轻描淡写地将本该严肃对待的问题忽略。
正如陈英雄自己所说,重要的不是国家,而是人。
在[夏天的滋味]里,他已然不是在拍故事,而是在拍一种他想象中的人的感情。
至于那些戏剧性的事件,都会如大风大雨、日升日落一样,在人类世界重复发生。
情欲如食欲般存在,但又截然不同。
浪漫的泡沫据说,[夏天的滋味]的灵感来源于两个老人:陈英雄在越南听到他们回忆战争时代的经历,平静得看不出一丝哀伤,于是决定要拍一部平淡从容的关于越南的电影。
清晨的微风吹动纱帘,海慵懒地起床、舒展身体,背景音乐惬意、放松;琳睡在他旁边的床上,半梦半醒,不愿起床,在海的催促下缓缓爬起、舒展身体。
兄妹两的暧昧让路人觉得他们是一对夫妻。
对此,琳丝毫不在意,甚至还很开心,从不回避他人的眼光,海也没有抵触的情绪,只是清醒地提醒琳——他们是亲兄妹。
每天,琳和海都是在这种舒适自在的氛围中起床,仿佛没有一点生活的压力。
他们的姐姐香和卿都在表面上有着令人羡慕的家庭。
这天是他们的母亲的忌日,家族里的人都聚到了一起。
三姐妹一边准备饭菜,一边聊天,话题从一点不懂做菜的丈夫到私密的情欲,再到母亲生前与神秘的男人的纠缠,现实但不沉重,世俗但不庸俗。
为了得到老人回忆往事的平静,陈英雄刻意抽离了人的复杂情感和现实的纷乱喧嚣。
当三姐妹仔细查看一只煮熟的鸡是否破皮时,镜头推 近到她们的侧脸,那种单纯、快乐和满足,实在是一种奢侈,让人难以抗拒;当她们谈论母亲疑似对父亲不忠时,似乎带着某种期待而不是批判。
整部影片的故事都沉浸于这种轻松和暧昧中,只关乎情爱,忽略世事悲痛。
经历波折却仍波澜不惊才是平静真正吸引人的地方。
它的背后可能是历经苦难后的麻木、可能是看透尘世后的淡定、可能是时光洗刷后的从容,但在[夏天的滋味]里,这些都不是。
它是一种刻意归于自然、放弃争论的平静。
几年前,香就知道丈夫出轨,并且有了一个孩子。
每次丈夫离家数日,然后带着摄影照片回来,她都能看到丈夫的情人和孩子的照片,但她从未戳破此事,通过照片看着那个孩子一点点长大。
后来,她也有了外遇。
当丈夫向她坦白出轨一事时,她却哭得不能自已,难以接受离婚。
刚结婚的卿也遭遇了背叛,她正因怀孕而兴奋,却在此时发现丈夫可能出轨。
这三个出轨事件,陈英雄都拍得非常具体,但是没有过分的情欲色彩,也不掺杂其他矛盾冲突,充满了诗意和浪漫。
香和卿最终的选择,电影没有道明。
她们正为这些事而烦恼时,不懂性但懵懵懂懂爱着男人的琳说自己可能怀孕了,吓得她们抱在一起痛哭,但一追问才发现只是一场误会,笑声又充满整个房间,仿佛刚刚的焦虑都已烟消云散。
与其说[夏天的滋味]是陈英雄对越南的乡愁,倒不如说是他送给越南的成人童话。
在这个童话里,爱情闪烁迷离,现实无伤大雅,人们活在冷静自在、善良纯洁的泡沫里。
(原载《看电影》杂志2023年8月刊)
身份的尴尬让陈英雄的越南三部曲拍的支离破碎,越拍越糟糕。刻意营造的三姊妹女性群像,每一个都夸张的附和导演对湿发油皮的形象,英语抒情歌和景色一点也不搭,光看翻译字幕都能看得出台词太糟糕,幸亏这是最后一部越南,再拍都不知道该拍什么了吧
我已经脸盲了,兄妹生活状态好,总有一天要分开的,婚姻怎么都是互相欺骗呢?脱离了社会。
大学时候看的片子
再洋气的配乐也遮挡不住越南人民的土气
08年11月
潮湿炎热的南亚风情又一次证明,我不是个欣赏文艺片的料
很喜欢这种镜头的韵律,特别喜欢兄妹早起的戏/头尾相接/
夏天的滋味是情欲的滋味,禁忌的滋味。三姐妹的戏最好看,其他也不错,陈女燕溪纯欲纯欲的。配乐时而像鬼片,想知道里面几个人唱的歌都是什么意思。
母亲的祭日一个月后,又是父亲的祭日。这里的夏天好像处处都洒满了阳光,每个静物都被照得透亮,但是空气却丝毫不会显得干燥,越南人的头发黑得好像潮湿的一般。陈英雄用最好的方式展现了家乡的美人美景,相比之下,人物之间的暧昧关系就没那么的有说服力了。
关注中产阶级的情感问题。风格依然悠然恬静。三个女人的心事如莲花般细细绽放,轻柔,含蓄,细腻,这就是东方热带女人的情感。和《三轮车夫》相比,这部更倾向于美学和形而上,过滤了很多现实元素,少了现实生活的冲击力,几个女人在“乌托邦”中表达她们的小性情,人物性格自然也没前者丰满。
比《青木瓜之味》好了不少,虽然配乐一如既往的诡异怪诞。人物的表演提高了不少,镜头的刻意感少了很多,可能是因为李屏宾的缘故吧。剧情还是很表象,由于是法国棚拍的缘故,对越南真实的风貌反映极少。得分的是模仿王家卫的那几段和酷似007岛的外景,想起一些事情。
女人们的心思
『补標』VCD电影
3.5;一以贯之的优缺点并现,摄影真是美到极致,将南国的潮湿氛围与暧昧气味无完美融合,情欲如何在这片悄悄斗转星移的光影中酝酿、盛放及式微,人生的滋味如何苦乐参半;然而文本依旧是稀碎的,甚而寡淡的。
搞破鞋。。。。ys
很喜欢这样的调调,这种感觉。难得我不为剧情而喜欢上的一部电影。
三姐妹的故事。和《青木瓜之味》一起可以算是陈英雄的“庭院”风格,有种很浅的感觉。
一脸蒙蔽
牺牲自然追求形式,结果情绪根本连不起来,全是一块块分离的不自然的片段。不知道是越南语本身的原因还是什么,每一次张口说话都好像假得要命,表演同样,人物不过一张张好看的脸,镜头同样(其实并不那么好看,因为连接性不行);只是有些好看而已,完全没任何意义。
陈英雄的天才其实和黑泽清有些类似。通过把控镜头空间内所有元素:阳光、植物、蝉鸣、雨声、植物、慵懒状态,将它们统一在越南夏日潮湿的氛围浓度中,为观者提供触感、听感细节丰富的感官感受,所以很多场戏它没有特别的情节依然显得相当出彩,而岔出描述环境外的戏就比较出戏。有些桥段似乎模仿王家卫过度了,并且情节的展开实则是非含蓄的,所以亦算不上东方式的情感表达方式,或者说其实这个故事不发生在越南也可以。